Có khi lang thang trên đường, tự nhiên sững sờ vì một cái bóng vượt lên. Sao lại có người giống như thế, chắn chắn không thể là người đó xuất hiện ở đây được. Giật thót mình, cứ vài lần như thế, rồi sau thở phào khi thấy tim không còn nhói lên và cái khi bắt gặp một bóng hình quen quen.
Có những khi, lang thang trên đường, muốn lắm mình cũng là con đường, để đưa bước chân ai về nơi mình muốn đến…
Từng ngày trôi qua từng ngày thật buồn. Một mình lang thang về miền cát trắng bơ vơ. Nhớ những ngày thầm lặng hát trong tim. Và nhớ những con đường một mình về giữa đêm khuya. Không còn ai, không có ai, chia sớt buồn.
Lang Thang Phố vào những ngày tôi stress nặng nề và đôi chút trầm cảm. Những khi cuộc sống xô nghiêng thấy mình nằm bẹp bên đời như một con bọ ngựa hết thời tôi hay đi lang thang qua các dãy phố, dừng chân bên một con phố nhỏ, ghé một quán trà đá vỉa hè để đốt thời gian theo từng nhịp xe lăn đều ngoài kia.
Hôm nay cơn mưa mùa hạ đầu tiên chợt rơi xuống. Khi em một mình lang thang trên con đường vắng hôm nào. Những bước chân cuối cùng của. Những đôi tình nhân đã vội vã rời xa nơi đây. Trời vẫn mưa sao em vẫn đợi, vẫn.
Chiều tàn, vội vàng khoác áo lang thang tìm một quán vắng chui rút vào ngồi đếm những nỗi buồn dần tan… Nghĩ thì lãng mạn mà thật ra là lãng xẹt trong mắt người ta tới phát ngán. Nhìn xung quanh đâu đâu cũng thấy cái nồng nàn của một thành phố đang đã và sẽ tiếp tục trải qua những mùa màng thương yêu. Còn mình dập dìu với cuộc sống buồn hiu.
Tình ta đến đây, tình ta đến đây là rất đắm say. Là rất đắm say thế ta nên dừng lại nơi đây. Để tình hôm nay, của ai nấy lấy. Từng hạt mưa đang dần xé nát trái tim anh. Một mình lang thang, từng dòng ký ức vây quanh.
Đôi chân lang thang rét run từng cơn đói khát. Sắp rồi cố nốt thôi. Không sao 1 mình thì vẫn sống tốt. Sẽ chẳng vì ai nữa cả. Cái ngày đó không sớm thì muộn cũng sẽ tơi.
Có những khi lang thang trên đường phố, bỗng dưng chạy thật chậm, cảm thấy bình yên vô cùng, khi ngược lên gặp những cánh diều rực rỡ sắc màu thong thả chu du khám phá bầu trời, bình thản và nhẹ nhõm.
Phố về đêm, vẫn một mình em lang thang. Giữ lại trong lòng những nỗi đau ,vì ai em đang mang. Có lẽ anh sẽ không biết và càng không bao giờ hiểu Trái tim rạn nứt của người luôn bị phản bội vì tình yêu. Em không mạnh mẽ như anh thấy, và không yếu đuối như anh nghĩ. Em chỉ là em ,quá khứ dày vò trong đau đớn Hãy để tình cảm này trong lặng câm…..!!
- Status chênh vênh Kẻ lang thang đếm những nỗi buồn tan trôi
Lang thang trên đường mưa rơi tin rằng anh có ngày trở lại. Em không tin rằng chia tay, em vẫn nghe tim mình đắm say. Nơi phương trời ấy mà anh, ôi tháng ngày yêu nhau đã xa rồi. Có bao giờ anh thoáng giây phút anh nhớ đến vui biết bao nhiêu.
Một mình lang thang trên con phố vắng đêm khuya sương rơi lạnh vai áo, chờ hoài bao nhiêu yêu thương ấm áp khi anh vẫn còn cùng với em. Tưởng chừng như con tim em hôm nay vỡ nát khi anh rời xa mãi, để lại một mình em nơi đây.
Những chiều một mình lang thang. Nhớ về kỷ niệm miên man. Nắng vàng nhẹ ru gót chân bên khung trời xanh. Những yêu thương ngày qua phai dần. Ước nguyện một ngày bên nhau. Chẳng còn gặp nhiều thương đau. Hỡi người về đây.
Chiều hoàng hôn vây quanh, một mình lang thang trên phố, phố vắng, bỗng thấy em qua đây nhói con tim yêu đương thuở nào. Từ ngày em ra đi, cuộc đời anh nghe tan vỡ vỡ nát, cố nén bao yêu thương bước bên nhau ta nghe lòng.
Khi cô đơn, người ta thường lang thang một mình trên những con phố xa lạ, hay ngồi một mình cùng tách cafe đắng, ngắm nhìn dòng người, dòng đời vội vã chen chúc nhau và trầm ngâm về những điều trải qua trong cuộc sống…
Lang thang trên đường mưa rơi, nghe lòng sao nức nở bồi hồi. Như ru ta vào giấc mơ, bao lá khô rơi mùa thu tới. Nhớ sao là nhớ ôi nhớ, nhớ tháng ngày bên nhau êm đềm. Nhớ sao là nhớ ôi hạnh phúc là thế đấy, vui biết bao!
Một mình không có nghĩa chỉ riêng mình họ ở góc nào đó. Mà ở một khung trời nọ, có họ, có bạn họ, có rất nhiều người xung quanh họ cùng trò chuyện, hàn thuyên với họ nhưng tận sâu bên trong họ, sau lớp mặt nạ kia là một tâm hồn lẻ loi, cô độc, không ai có thể hiểu được…
Một mình em lang thang từng góc phố… Môi mỉm cười mà lòq quặng đau… Mùa đông giờ đây lặng câm mà lòng pùn đau – giờ thì em đã biết mất anh đau thế nào.
Lời kết: Đến một giai đoạn nào đó trong đời, em sẽ thấy chuyện yêu đương không còn là thứ quá quan trọng để nhất nhất một lòng vì nó nữa. Nó hơi vô tâm một chút, nhưng kiểu có cũng được, mà không có cũng được. Một mình, em vẫn có thể sống tốt, vẫn có thể tự chăm lo cho chính mình một cách chu đáo mà không còn tha thiết cần một bàn tay che chở hay bao bọc nữa. Cô đơn vẫn ổn mà, đúng không?