Về trường cũ, nghe buồn lắng đọng Bục giảng xưa, vắng bóng cô ngồi Bao ngày cách biệt xa xôi Giờ con trở lại bồi hồi nhớ thương.
Lúc còn bé, vẫn thường tinh nghịch Lười học hành, chỉ thích rong chơi Cô khuyên, cô bảo hết lời Chỉ đường, dẫn bước đến nơi con cần.
Buồn lặng lẽ, trào dâng nước mắt Sân trường giờ, nắng nhạt hơn xưa Thu sang hạ đến mấy mùa Những gì cô dạy con chưa quên lời.
Ta trở lại thăm mái trường ngày cũ Tuổi học trò luôn ấp ủ trong tim Ghế đá xưa giờ trống vắng im lìm Bao kỷ niệm hoài ghim trong nhật ký.
Trang lưu bút ép đầy hoa phượng vỹ Vẫn mang theo làm kỷ vật không rời Bạn bè giờ mỗi đứa ở một nơi Còn đâu nữa khung trời ngày xưa đó.
Chân lê bước âm thầm trên lối nhỏ Xác phượng rơi thắm đỏ cả sân trường Tiếng ve sầu rả rích nỗi niềm thương Ngân khúc nhạc du dương buồn da diết.
Bao năm tháng từ khi mình cách biệt Chuỗi thời gian mải miết chẳng ngừng trôi Mắt trông xa thấy trong dạ bồi hồi Nơi cuối lớp… bạn tôi không còn nữa.
Gió lạnh về mênh mang Cây bàng khoe lá đỏ Sân trường xưa còn đó Cổng mở cửa vẫy chào
Trái tim tôi nhói đau Nỗi nhớ về da diết Ơn thầy cô em biết Giữ trọn trong tim mình
Hôm nay thầy đi đâu Mà sân trường trống vắng Em cúi đầu thầm lặng Với nỗi buồn cô liêu
Cảnh sắc đổi thay nhiều Nhưng tình thầy còn đó Em luôn là trò nhỏ Trong tình thầy bao dung!
Trường cũ ta về mây trắng bay Nhớ em, ngõ trúc lá rơi đầy Áo trắng không còn trong sương trắng Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may
Lớp học nhìn ra những cánh đồng Những mùa xanh mướt lúa đơm bông Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy Một thuở chia xa thắm phượng hồng ?
Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương Vẫn lời thơ nở trên trang sách Những nụ hoa đời, gió ngát hương
Tóc cô giờ bạc màu sương xám Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi Một lần thổn thức ta thầm gọi Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!
Tôi trở về thăm mái trường xưa Thăm cây phượng vĩ, mấy gốc dừa Tìm lại trong vòm xanh ấy nhỉ Dăm tiếng chim chuyền hót say sưa
Tôi trở về đây với tuổi thơ Trở về trẻ dại đã xa mờ Bạn bè dăm đứa chơi chuyền chắt Nhảy dây đuổi bắt trống quên giờ
Có phải là em …..phải không em Ngỡ ngàng quay lại, dáng thân quen “Em cô lớn quá sinh viên ạ” Ân cần cô hỏi “khỏe không em”
Cô vẫn như xưa, vẫn dáng gầy Bao năm bụi phấn tóc thêm mây Vẫn đôi mắt ấy hiền như mẹ Cho chúng em qua chuyến đò đầy
Kí ức trở về vẫn còn đây Từng lời cô giảng chẳng hao gầy Đi bốn phương trời ” tiên học lễ” Phượng hồng như lửa thắp trên cây
Đi xa ai nhớ phút giây này Câu thơ viết vội sợ gió bay Cầu Kiều mấy nhịp đò bao chuyến Sang bờ con sóng gợn hồn say…..
(Nhà Quê)
4.8 Thăm lại trường xưa
Xuân đã cạn những ngày vui cũng tắt Hạ giao mùa gieo hạt nắng chói chang Chợt mưa xuân rơi tán lá muộn màng Con đường vắng lang thang về kỷ niệm.
Mái trường xưa dạo quanh từng bước đếm Trống tan trường như đã điểm đâu đây Vội nhìn quanh chẳng thấy bóng cô thầy Gió lay nhẹ hai hàng cây phượng vĩ.
Mùi hương quen thoảng về bao ý nghĩ Tiếng ve sầu tha thiết luỹ tre xanh Bạn bè muôn nơi mỗi người mỗi cảnh Hồn ta nương theo cánh phượng bên đường.
(Trần Kiệt)
4.9 Thăm lại trường xưa
Em ghé về trường cũ Mang chút nắng hanh vàng Ngó ngàng bên cửa lớp Hồi ức nào lang thang
Mây buồn trôi đi hoang Phượng xanh rờn ủ rũ Đưa em vào giấc ngủ Một thời em mộng mơ
Áo trắng đó anh ơi Em giấu vào trong mắt Mảnh thơ tình góp nhặt Anh trao tiếng yêu đầu
Thuở ấy biết gì đâu Cứ ngỡ mình con nhỏ Lời yêu vừa bỏ ngỏ Em chôn vào mai sau
Giờ em ghé về đây Gốc cây xưa vẫn thế Hàng ghế đá bâng khuâng Đợi chờ người không đến
Giờ em đã biết yêu Người tình xưa tình cũ Em chua xót tình đầu Người khóc thương tình cuối
Giá như ngày xưa ấy Viết tình buổi ban sơ Thì bây giờ có lẽ Không lạc vào trời thơ!
(Huỳnh Minh Nhật)
4.10 Trường cũ tình xưa
Tôi trở về thăm lại mái trường xưa Hàng phượng vĩ đong đưa chiều tĩnh lặng Bàng thay lá nhiều phen trong chiều vắng Bao năm rồi yên ắng kỷ niệm xưa
Trường cũ ơi! Yêu biết mấy cho vừa Những kỷ niệm Nắng Mưa thời son trẻ Bao Thầy Cô dưỡng ta như người mẹ Giờ đâu còn khe khẽ nỗi buồn rơi
Này Bảng đen cửa sổ chỗ ta ngồi Vẫn còn đó ta nhớ thời cắp sách Trở về đây bao năm rồi xa cách Nhung nhớ nhiều hờn trách bởi thời gian
Lâu lắm rồi không có dịp thở than Cùng bè bạn chứa chan dòng lưu niệm Bao ân tình ngày xưa còn lưu luyến Giờ chỉ còn như tiếng thở đêm mơ.
(Bình Minh)
Xem thêm: Tổng hợp 22 bài thơ về mái trường gợi nhớ kỷ niệm tuổi học trò 25 bài thơ lục bát về thầy cô giáo và mái trường ngắn hay nhất 40 bài thơ về thầy cô giáo, chùm thơ hay nói về thầy cô mái trường
5. Stt gợi nhớ kỷ niệm thời học sinh
Thời gian trôi, ký ức trong chúng ta cứ thế phai nhạt dần nhưng có những kỷ niệm mãi không thể phai nhòa dù có phủ đầy những lớp bụi mờ. Hãy cùng quay về mái trường xưa, có thầy, có bạn qua những dòng stt gợi nhớ kỷ niệm thời học sinh dưới đây.
1. Nhắm mắt quay về chốn ấy, thì ra kỷ niệm vẫn còn trinh nguyên vẹn tròn. Từng thước phim quay chậm như hiển hiện trước mắt từng ngóc ngách, từng hơi thở nồng nàn, từng tiếng cười giòn tan của những ngày tựu trường.
2. Thanh xuân vườn trường là nơi chất chứa ánh nhìn tha thiết, tiếng cười tan trong nắng, là nước mắt hoen màu thay cho câu tạm biệt của lũ bạn cùng lớp năm nào.
3. Bất chợt nghe một bài hát về mái trường bỗng thấy nhớ lớp, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ mái trường. Xa nhau hết rồi mà vẫn nhớ, đó là kỷ niệm đẹp nhất của thời học sinh. Thời gian trôi qua nhanh thật!
4. Thoáng cái đã năm 4 đại học. Sau một ngày xô bồ, chịu đựng sóng gió một ngày của người gọi là trưởng thành thì lại bắt gặp những cô cậu học sinh vui đùa với nhau. Nghĩ lại thấy mình đã bỏ lỡ nhiều điều ở khoảng thời gian học sinh vô lo vô nghĩ đấy.
5. Thời học trò đi qua thì mới biết nó vui đến như vậy. Đó là một kiểu kỷ niệm khó quên. Đến khi ra trường chúng ta có muốn quay lại ngồi cũng không còn cơ hội nữa.
6. Chúng ta, ai cũng từng vẽ những ước mơ trên từng trang vở. Những mối tình dang dở, lời yêu còn bỏ ngỏ mà gió xôn xao, cuộn xoáy rít lên từng cơn xa tít. Ai cũng từng trải qua tuổi trẻ với bằng lăng tím, ghế đá, và hoa phượng rực đỏ lửa khát khao một góc sân trường.
7. Tuổi học trò là gì. Là khi nhắc lại vẫn còn đọng lại cái cảm giác tiếc nuối. Mỗi lần xem phim lại nhớ về mình của quá khứ. Kỷ niệm lại ùa về. Chào bạn chàng trai năm 17 tuổi, những kỷ niệm vui và đáng nhớ nhất. Mỗi lần xem những bộ phim học đường lại nhớ đến bạn. Chàng trai đẹp nhất tuổi thanh xuân của mình.
8. Ở khoảnh khắc ấy, bạn mới thấu hiểu cảm giác này! Xa rồi thời áo trắng, nước mắt thay buổi chia tay.
9. Tự nhiên mấy hôm nay lại nhớ quãng thời gian đó, kiểu như không khí bên ngoài làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình vậy… Hối tiếc… vì ngày đó chỉ hi vọng mọi thứ qua nhanh, và vội vã bước qua, chẳng cảm nhận được nhiều. Đến khi thật sự qua… thật sự không còn nữa rồi thì thấy nhớ… thấy tiếc… Đến tận bên giờ.
10. Thanh xuân của tôi nằm lại nơi đây, trên chiếc ghế đó, ở chỗ ngồi đó, trong lớp học đó… và với những con người đó.
11. Trong suốt đời mình, chúng ta sẽ mang lên mình rất nhiều màu áo, nhưng sẽ chẳng có màu áo nào khiến chúng ta nhớ nhiều như màu áo trắng tuổi học trò đâu…
12. Để nói một từ dành cho tuổi 17 tôi sẽ dành cho nó 1 chữ “Tiếc”. Nếu có thể quay lại tôi sẽ đi chơi với các bạn nhiều hơn, chúng ta sẽ dành thật nhiều thời gian để cười thay vì giận dỗi và sẽ để bên cậu bạn thầm thích và nói “Tớ thích cậu chàng trai tuổi 17 của tớ”.
13. Tuổi học trò là một điều gì đó thiêng liêng quá đỗi. Khi những xúc cảm chạm nhẹ, dịu dàng lan tới từng trái tim, mỗi rung động lại kèm theo cái đỏ mặt ngượng ngùng và có biết bao nhiêu bức thư ngăn bàn chưa dám gửi.
14. Cấp 3 là quãng thời gian khó quên nhất. Là bài Văn viết mãi không xong, là đề Toán khó đến phát khóc, là cậu bạn dễ thương lớp bên cạnh, là cuộc sống sinh hoạt với ba điểm thẳng hàng: Nhà, trường, chỗ học thêm. Đó là quãng thời gian buồn tẻ nhưng cũng phong phú nhất trong đời.
15. Tại sao chúng ta đều luyến tiếc những điều đã qua. Nhưng không phải điều gì chúng ta cũng muốn sống lại với nó. Tuổi học trò là khoảng thời gian mà bạn vừa tiếc vừa thương.
16. Đột nhiên nhớ đến những ngày còn đi học đó, có người để thân thiết suốt ngày đi chơi ăn uống, có đứa để cãi vã bắt nạt rồi chọc tức, có cả đống bạn cùng lớp cùng khóa, cùng trường, có tự do vô lo nghĩ, có thời gian đằng đẵng…
6. Những stt nhớ về trường xưa
Chúng ta ai cũng đã từng đi học, từng được cắp sách đến trường, từng được vui đùa cùng lũ bạn thân… Thế nhưng chẳng mấy ai ngay tại thời điểm thanh xuân ấy biết trân quý những khoảnh khắc bên thầy cô bạn bè, để khi xa lại thấy luyến tiếc, rồi lại dùng những stt nhớ về trường xưa để giúp bản thân nguôi ngoai, thôi khắc khoải về những hoài niệm cũ.
1. 4 năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong thao thiết nhớ thương ta cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thuở “ngày hai bữa cắp sách đến trường.
2. Có những lúc mệt mỏi vì những ganh đua cuồng quay của cuộc đời, tôi lại thèm được trở về những năm tháng hồn nhiên cùng phấn trắng, bảng đen và ô cửa sổ nhìn ra khoảng trời đầy mơ mộng ấy.
3. 11 năm đã xa mái trường cấp 3 thân yêu!!! Xa thầy cô, bạn bè chỉ ước quay lại ngồi lại đầy đủ mọi người hàn huyên chuyện học trò. Nhớ!!!!!
4. Nhớ quá cái tuổi học trò, cái tuổi biết ăn và học, là cái tuổi đẹp nhất của đời người, ngây ngô, thích thích yêu yêu. Ôi tuổi học trò thật đẹp.
5. Ngày ấy chỉ mong tốt nghiệp thật nhanh mình đâu ngờ có ngày vô tình nhìn lại ảnh lớp, thẫn thờ rồi nhớ da diết, khát khao lại được mặc đồng phục và đến trường,.. Năm tháng ấy qua rồi, nhưng vẫn có người tiếc nuối thật nhiều. Làm sao đây?
6. Xa mái trường, xa bạn bè, xa thầy cô, xa cái căn tin cũ kĩ sau giờ ra chơi, xa rồi tiếng trống trường, xa rồi những tà áo dài trắng tung bay bên hàng phượng vỹ dưới sân trường những buổi trưa hè nắng oi,… 15 năm rời xa mái trường, biết bao kỷ niệm ùa về. Nhớ!
7. Tháng năm, chào đón mùa hè bằng những cơn mưa rào bất chợt, chút thất thường của thời tiết bỗng chốc gợi nhớ thương năm tháng học trò, sục sôi kỉ niệm rồi vấn vương thứ cảm xúc không tên thầm kín, vẫn vẹn nguyên trong nỗi nhớ năm nào. Hè về… mùa chia xa và… nhớ.
8. Ba năm cấp ba thực ra là khoảng thời gian rất đơn giản, chính là nuôi mộng ước bước chân vào đại học. Rồi một ngày bất chợt ngoảnh đầu lại, thấy bản thân đã đi đến cuối con đường, lại chẳng hiểu sao có muôn vàn những nuối tiếc.
9. Khoảng thời gian đó trôi qua thật nhanh. Nhanh tới mức vào những ngày này, tôi chợt nhận ra rằng cuộc đời cấp 3 của mình đã đặt dấu chấm hết từ khi nào.
10. Sắp ra trường, quay đầu nhìn lại bạn bè chẳng còn đâu, lòng sầu đau đáu không kịp mở, quay lại cạnh bên vẫn một mình. Đột nhiên nhớ lại thời xưa còn nồng nhiệt, ngây ngô biết bao, giờ trầm tĩnh chen lấn cái ồn ào.
11. Tháng Tư dẫu vội vã thế nào cũng chỉ thế mà thôi. Nghe chú ve thả nhạc đâu đó ở gốc sầu đông bên hông nhà, lại xốn xang lòng dạ, muốn quay về thời cắp sách, thời tung tăng áo dài và phờ phạc cùng những mùa thi. Thời cầm bông phượng, ngắm đóa bằng lăng mà lòng rung rinh những nhịp đập dại khờ.
12. Tốt nghiệp rồi mới biết,địa ngục thời học sinh mà bạn muốn trốn thoát chính là thiên đường không thể trở về của chúng ta hiện tại.
13. Năm tháng ấy đi qua để lại trong tôi nhiều nuối tiếc. Tiếc cho những buổi trưa ngủ gật trên bàn học, tiếc lời cô giảng những bài thơ, tiếc một mối tình chớm nở nhưng chóng tàn, tiếc cho một lần e ngại để lỡ dịp nói lời yêu.
14. Lúc đó tôi còn chưa hiểu từ “mãi mãi”. Mãi mãi sau này tôi mới biết, mãi mãi không phải là trước đó, cũng không phải sau này, Quãng thời gian được cắp sách đến trường, gặp thầy cô, bạn bè, chính là mãi mãi.
Mỗi người chúng ta đều sẽ phải tự trải qua những giông bão cuộc đời trước khi tìm thấy những phút giây an yên. Có lẽ vì thế mà những điều bình dị đã từng có dưới mái trường thân yêu lại là điều chúng ta luyến tiếc nhất. Hy vọng với những stt về thăm trường cũ trên đây sẽ giúp bạn tìm lại được những cảm xúc trong veo của tuổi học trò, để làm sống dậy những khoảnh khắc tưởng như đã dần nguội lạnh trong tim.
Sưu tầm